Truyện dài: Bồ công anh nhỏ (Hồ Xuân Đà) - Phần 2. Đọc truyện đêm khuya. 10:02 - 14/08/2020 28/05/2019 Truyện dài: Giường tầng (Trần Minh Hợp) - Phần 5. Đọc truyện đêm khuya. Đến năm 2025, thu nhập từ trồng rừng tăng 1,5 lần so với 2020 - Thời sự 17g00 12/10/2022 Ta ở nhà 100 năm khi ra ngoài đã vô địch [Cập nhật lúc: 16:08 15/10/2022] Tác giả Đang cập nhật. Chu Xuân không quan tâm chút nào, nhưng ta hệ thống càng ngày càng mạnh! Chỉ cần tôi ở nhà là đủ! 28.902. Chapter 0. 1 ngày trước. 20.662. Đường lên đỉnh Olympia năm thứ 22, thường được gọi là Olympia 22 hay O22 là năm thứ 22 của chương trình Đường lên đỉnh Olympia do Đài Truyền hình Việt Nam và công ty truyền thông NCC thực hiện, phát sóng số đầu tiên vào ngày 26 tháng 9 năm 2021. Trận chung kết năm được 28. Thứ 28 chương phòng ăn cơm 29. Thứ 29 chương đây mới gọi là bỏ tiền 30. Thứ 30 chương Giang Bắc hầu vương 31. Thứ 31 chương chọc giận lại như thế nào 32. Thứ 32 chương không phải là một cấp bậc 33. Thứ 33 chương tiểu yêu tinh 34. Thứ 34 chương Lâm tổng cho mời 35. Thứ 35 chương tham gia tiệc rượu 36. Thứ 36 chương ta cũng là ca ca 37. TỪ KHÓA. Đinh Tiên Hoàng. tiểu thuyết lịch sử. Vũ Xuân Tửu. Câu chuyện này xảy ra cách đây nghìn năm có lẻ…. Tài liệu thành văn cũng như huyền thoại, giai thoại về Đinh Tiên Hoàng và triều vua Đinh, có rất nhiều; thật giả lẫn lộn, khó phân biệt rạch ròi. Nhưng tiểu 1 năm trước Chương 28: Màn thứ ba "Thực Nghiệm Trại Trẻ Mùa Xuân" (3) 1 năm trước Chương 27: Màn thứ ba "Thực Nghiệm Trại Trẻ Mùa Xuân" (2) Đọc truyện hay đam mỹ sắc, đam mỹ sủng, đam mỹ ngược, đam mỹ tổng tài, đam mỹ cổ đại, đam mỹ xuyên không. Web truyen luôn Truyện audio ngôn tình Mạt Thế Năm Thứ Mười. Mạt thế đệ thập năm, không biết cụ thể ngày, ấn mùa tới xem, đại khái ở đầu mùa xuân. Ta đã không sai biệt lắm mau nửa năm chưa thấy qua người sống. Từ buổi sáng lên, ta liền cảm thấy bụng ẩn ẩn làm đau, ôm nhô lên bụng, ta lại lần nữa tự hỏi khởi nơi này đến tột cùng là cái gì đồ vật. rQFfDa. 𝐈𝐜𝐡𝐢𝐠𝐨 𝐈𝐜𝐡𝐢𝐞 一期一会 chiết tự thành ngữ với ý nghĩa “Mỗi lần gặp gỡ đều đáng quý, bởi nó không bao giờ lặp lại”. Các bạn đến ngôi nhà nhỏ này, ấy là duyên gặp gỡ, duyên hội ngộ. Có thể chỉ dừng chân chốc lát rồi không còn quay lại, thì mình vẫn trân trọng cái duyên mà ta đã gặp nhau. Hy vọng rằng các bạn tìm thấy sự vui vẻ qua những câu chuyện trong nhà nhỏ của mình. 🍒 Facebook Follow blogFollow Qin Zồ on P/S Nếu bạn đang dùng Safari mà không nhấn follow được thì đổi sang trình duyệt khác dõi Đọc chương này thấy tình cảm Tư Ngôn Tang đối với em Ba tự nhiên như bốc hơi đi đâu…Toàn là thử bà xã nhà mình. Xấu thế hihihi 😃Đọc đoạn này ko hiểu sao Lâm Trí lại biết về tương lai của Lâm Sở vọng nhỉ?Rõ phòng tân hôn vốn là của anh chị, mà nay c Âm giống như bước vào 'địa bàn' của…Hóng ngày anh rể em vợ gặp nhau, mới thuộc hạ mà đã làm ông Tật xì khói không biết… Hoàng hôn mờ mờ, mặt trời khuất bóng ở đằng ngoài trạm canh gác là ngọn đồi xanh biếc, ráng chiều nhạt nhòa vấn vít trên đỉnh đồi, một mảng đỏ thẫm lan rộng nơi chân trời, tia sáng ấm áp ấy trải dài trên vai Lục Hoài Chinh, khiến cô chìm đắm vạn thế giới này luôn có một nhóm người như thế, bọn họ băng qua bao dòng sông chảy xiết, vượt qua bao núi non hiểm trở, canh gác tại những nơi hẻo lánh không ai biết, nhưng không hề vì công danh lợi lộc mà chỉ vì tín ngưỡng trong Hoài Chinh dựa vào tường, hai tay đút trong túi quần, một chân hơi gập ra sau chống lên tường, ngửa đầu cảm thán “Đời người cảm ý chí khí, công danh mấy ai bàn*, đó là tấm lòng khí phách của các đời trước, chúng ta không học được đâu.”*Hai câu thơ cuối trích trong bài Xuất Quan của Ngụy Trưng bản dịch của Bùi Hạnh Cẩn, Việt Anh, có nghĩa người sống trên đời cần lấy chí khí làm đầu, cần gì phải để ý tới công danh lợi lộc.Vu Hảo cúi đầu cười chợt cảm thấy trong hai mươi tám năm qua, mỗi một bước cô đi đúng là tốn thời gian, nhìn thì có vẻ theo khuôn khổ nề nếp, độc hành trong thiên sơn vạn thủy, nhưng thật ra lại đần độn không tự Lục Hoài Chinh, thoạt nhìn trông như kẻ đểu giả, song lại minh mẫn sáng suốt hơn bất cứ ai.“Nhưng cũng may, còn có mộ anh hùng lưu danh họ.” Vu Hảo Lục Hoài Chinh cúi đầu xuống, mắt vẫn nhìn thẳng, vậy mà hô hấp lại quanh quẩn bên tai cô, nắng chiều nóng bỏng thoái lùi, chỉ nghe thấy anh nói “Đối với anh, chỉ có mỹ nhân mới là mộ anh hùng.”Lại nữa chuyện đứng đắn chẳng vượt quá nổi ba xong, anh thả chân xuống giẫm lên mặt đất, đứng thẳng người, phát lên gáy cô, cười nói “Phải đi rồi.”“Đi đi.”“Đã nhớ lời anh nói chưa?”“Hả?” Vu Hảo cố ý chọc tức anh, “Cái gì cơ?”Anh nhíu mày, “Thì ra những lời anh nói với em vừa nãy chỉ là nước đổ lá khoai?”Cô chớp mắt, cố ý “Là cái câu anh nói sẽ lo lắng vì em ư?”Lục Hoài Chinh sửng sốt, một giây sau thì liếc mắt cười, “Trước câu đó.”“Trước câu đó anh nói là anh phải đi Bắc Kinh’.” Cô thuật lại lời tay anh đút vào túi, nhướn mày, “Trước câu đó nữa.”Lúc này cô mới cười, không trêu nữa, “Em đợi anh về.”Tối nay là buổi biểu diễn cuối cùng của đoàn công văn, vì để ăn mừng đã tiễn được mấy cô gái này đi, lại nghênh đón được hai cô gái mới, Đường Minh Lương liền bảo phòng bếp nấu sủi cảo, thuận tiện để Lục Hoài Chinh phái mấy chiến sĩ qua giúp khi xong buổi tập luyện, nếu không nồi sủi cảo lớn như vậy thì có gói tới mười hai giờ đêm cũng chưa được Đại Lâm nghe vậy, cũng kéo Vu Hảo lên phòng bếp bận rộn nguyên buổi chiều mà Vu Hảo lại chẳng gói được cái sủi cảo nào, còn làm bột mì dính đầy mặt, trên mũi, trên trán, dưới cắm rồi cả gò má… Chỗ này dính chỗ kia dính, Triệu Đại Lâm chọc cô, “Ơ kìa, xem ra em vẽ mặt mèo phí hết thời gian đấy nhỉ, xin hỏi trong khay sủi cảo này cái nào là do em gói?”Vu Hảo xấu hổ vô cùng, cô không gói sủi cảo được, thế là đành đi nhào bột giúp đầu bếp. Tuy nhiên kết quả là cô chẳng nhào nổi số bột mì đủ làm sủi cảo cho cả trăm người ăn, đầu bếp vội vã mời đại tiểu thư ra chỗ nào đó mát mẻ ngồi giờ, Lục Hoài Chinh mặc quân phục đi lúc Vu Hảo bị đầu bếp mời ra, thế là cái mặt mèo cứ vậy đập vào đôi mắt đang ngậm ý tận khi đôi mắt ấy nhìn chằm chằm cô ba giây, cô mới đột ngột kịp nhận ra bản thân mình lúc này dính đầy bột mì, thế là ôm mặt xoay người chạy ngày cô không trang điểm đậm, chỉ dặm một lớp nhạt thêm phần khí sắc, rửa sạch hết bột mì còn dính, gương mặt ấy lại quay về gương mặt của những lúc bình thường, sạch sẽ trắng nõn như đóa hoa vừa hé, như trứng gà bóc vỏ. Rửa mặt xong, cô không vội ra ngoài ngay mà chống tay lên bồn điều chỉnh tâm phải xem lại thái độ của mình mới được, đàn ông đều giỏi thay đổi, ngộ nhỡ sau khi quay về từ Bắc Kinh anh lật lọng thì làm sao, cô không thể nào cứ để anh nắm giữ chị Triệu đã đánh con át chủ bài của cô ra mất phải làm gì để lấy lại mặt mũi lúc Vu Hảo quay trở lại đại sảnh nhà ăn, Lục Hoài Chinh đã cởi mũ ngồi xuống, đang thong thả xắn tay áo quân phục lên, để lộ cánh tay rõ ràng. Rồi anh cầm lấy lớp vỏ sủi cảo trải ra trong lòng bàn tay, mấy người chiến sĩ trong đội anh đứng bên nhìn mà sửng sốt, liên tục lắc đầu xúc động “Đội trưởng Lục đúng là được phòng khách, xuống được phòng bếp.”Ngay cả mấy đầu bếp đội mũ trắng đang chuyên tâm gói sủi cảo cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn sang, rồi bất ngờ nói “Nhìn động tác của đội trưởng Lục, có vẻ ở nhà gói không ít nhỉ? Vợ anh không biết nấu cơm hả?”Mấy chiến sĩ vội đáp hộ “Đội trưởng Lục còn chưa kết hôn thì lấy đâu ra vợ, bạn gái còn chưa có kia kìa.”Lục Hoài Chinh nắn một cái sủi cảo rồi bỏ vào khay, tiếp tục trải vỏ bánh ra, không đếm xỉa gì đến họ, đưa thìa phết ít nhân lên rồi lại gói tiếp, cụp mắt nói “Trước kia ở đại đội thường hay gói sủi cảo, đội trưởng Tôn cũng biết làm, không cần hâm mộ.”Đầu bếp cười “Đàn ông tốt như đội trưởng Lục đây mà vẫn chưa tìm được bạn gái thì đúng là đáng tiếc, tay trái vác súng, tay phải cầm vỏ bánh, hài hòa làm sao.”“Đội trưởng Lục thì cần gì tìm, đội trưởng Tôn còn rêu rao mấy lần kìa, nói muốn giới thiệu bạn gái cho anh ấy ——”Lục Hoài Chinh cười ngắt lời “Thôi đi, đội trưởng Tôn nhà cậu cũng là hộ nghèo’ đấy, giới thiệu cho tôi cái gì hả.”Đấy chỉ là lời nói đùa mà thôi, cánh đàn ông một khi đã thân nhau thì đùa giỡn cũng là chuyện bình Hảo đi tới, kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, người chiến sĩ kia vẫn không im miệng, lại vòng vo đùa giỡn mấy câu, cười càng lúc càng phóng đãng, đến khi sắp bẻ lái đến tận đẩu tận đâu thì lập tức bị Lục Hoài Chinh lườm một phát, nhất thời kịp nhận ra còn có hai cô gái đang ngồi đây, đúng lúc phanh loáng cái, bầu không khí sôi nổi vừa rồi đã Hảo học đầu bếp nặn vỏ sủi cảo, động tác của đầu bếp vừa thành thạo lại vừa nhanh, trải vỏ bánh lên lòng tay, bỏ nhân bánh vào, tay nắn rồi vặn, lúc mở ra thì chiếc sủi cảo đã thành hình, trông không khác gì ảo thuật cả, cô nhìn mà há hốc bếp còn cố ý chọc cô, “Có lợi hại không, kỹ thuật gia truyền đấy, cô học không nổi đâu.”“…”Chọc đến nỗi mặt Vu Hảo thoắt đỏ thoắt trắng, ông ta lại còn rất sung sướng, cười khà khà cầm lấy lớp vỏ kế tiếp, tốc độ gói còn nhanh hơn khi nãy – tuyệt đối là cố ý, sau đó đắc ý bỏ sủi cảo vào Hảo “…”Mấy người ngồi bên bàn phá lên cười, ngay cả Triệu Đại Lâm cũng không khỏi buồn cười.“Cạch.” Trên đất xuất hiện thêm chiếc biết Lục Hoài Chinh lấy ghế từ đâu ra, đặt ngạy cạnh bên mình, không nhìn Vu Hảo mà vẫn cúi đầu gói sủi cảo, nhưng lời lại là nói với cô “Lại đây, anh dạy em.”Đầu bếp cười cười đẩy cô “Đội trưởng Lục đã lên tiếng rồi, còn ngớ ra đấy làm gì?”Vu Hảo đi sang ngồi, động tác của Lục Hoải Chinh rất chậm, thi thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn đợi cô làm theo, đến khi đã thành hình, anh còn giúp cô sửa lại rồi mới bỏ vào trong Hảo học rất cẩn cùng Lục Hoài Chinh cười nói, “Không cần phải nghiêm túc thế đâu, gói không được cũng không sao, nhìn ổn là được.”Vu Hảo khó hiểu ngẩng đầu lên hỏi, “Vì sao?”“Sau này trong nhà có một người biết gói là đủ rồi.”Nói rồi, anh đặt miếng sủi cảo cuối cùng vào khay, quả nhiên mọi người chung tay góp củi làm rất nhanh, mới đó mà đã hết vỏ bánh rồi, đầu bếp thét lớn rồi đứng lên bưng khay đi vào những lời anh nói mà tim Vu Hảo đập thình thịch, mồ hôi đầm tim như có dây kén xuân cong tít quấn lấy, vừa hồi hộp lại bồn chồn, như rèm lụa đỏ lơ đãng châm đuốc cháy trong ngẩng đầu nhìn anh lần nhiên khuấy động hồ nước xuân tự lúc nào chẳng hay, giờ đây anh đã đội mũ lên bỏ tay áo xuống, cùng các chiến sĩ đi thẳng ra Đại Lâm nhích lại gần, cười hì hì nói bên tai cô “Xem ra chị đã lo lắng dư thừa rồi nhỉ? Nhìn tình cảnh của hai đứa như vậy… Vừa rồi cậu ta nói gì bên tai em đấy?”Vu Hảo đỏ mặt, hơi nóng dâng lên, cô quay đầu trợn mắt với Triệu Đại Lâm “Tại sao chị lại nói chuyện em muốn kết hôn với anh ấy hả?”Cô em này khi dễ nói chuyện thì đúng là dễ nói thật, nhưng một khi đã nói lý là lại rất cố chấp, Triệu Đại Lâm vờ như không nghe thấy, thu dọn đồ đạc rồi mau chóng đứng lên, “Đột nhiên nhớ ra giáo sư Hàn có bảo chị gửi mail cho thầy ấy… Chị đi trước đây.”Tối nay là tối cuối cùng đoàn văn công biểu diễn, ăn sủi cảo xong, các chiến sĩ bèn dời ghế đến quảng trường tụ khi lên biểu diễn, Tùy Tử tới tìm Vu ấy Vu Hảo đang khóa cửa phòng ban, vừa quay đầu thì thấy Tùy Tử đứng dưới gốc cây ngọc lan trơ trụi cách đấy không xa, bên ngoài khoác áo gió màu đen, bên trong là trang phục khiêu vũ màu đen bó sát người, đang vẫy tay với Hảo mặc áo khoác dài màu trắng, hai tay đặt trong túi, mặc áo lụa màu trắng bên trong kèm quần dài màu đen, có làn gió nhẹ thổi bay vạt áo cô lên, Tùy Tử cảm thấy trông Vu Hảo rất hiên ngang oai hùng.“Chị Vu Hảo.”Vu Hảo đứng trước mặt cô ta, “Tìm tôi?”Tùy Tử “Tôi có chuyện muốn nói với chị.”“Nói đi.”“Chị nói món đồ đó không phải do Tiểu Huệ lấy, còn tôi lại chỉ trích cô ấy trước mặt mọi người, sau đó anh Hoài Chinh nói với tôi, khi tôi nghi ngờ một người mà không có đầy đủ chứng cứ thì không thể lên án người đó trước đám đông được, bởi vì có thể mang đến tổn thương khó lường. Sáng nay lúc luyện tập Tiểu Huệ rất không có tinh thần, rồi mọi người hình như cũng vì chuyện này mà không thân với cô ấy nữa. Mà thật ra tôi không biết không phải là do cô ấy lấy thật, chỉ là tôi cảm thấy cô ấy thích xem trộm nhật ký của tôi, nên tôi mới… Bây giờ tôi… Rất áy náy.”Tùy Tử xấu hổ, có thể nhận ra cô ta áy náy Hảo ngẫm nghì rồi nói thẳng “Chuyện này, quả thật cô đã làm sai, áy náy là đúng rồi.”“…”“…”Tùy Tử mở lớn mắt như chuông đồng, vừa to vừa sáng, như rất muốn hỏi, chị có đúng là bác sĩ tâm lý không đấy?Vu Hảo đâu biết an ủi người khác, công việc bình thường của cô thiên về phát hiện phân tích vấn đề giúp những người có chướng ngại tâm lý nhiều hơn, tra hỏi đều đánh thẳng vào tâm lý, tóm lấy con người thật ở nơi u ám nhất sâu trong nội tâm, vô cùng dứt việc an ủi vẫn luôn do Triệu Đại Lâm thực hiện, hơn nữa kiểu con gái như Tùy Tử có quá nhiều tâm tư, Vu Hảo vẫn chưa chuyên nghiệp đến mức Tử lại chưa từ bỏ ý định, hỏi thêm mấy câu.“Chị Vu Hảo, thật sự không có cách gì ư?”Vu Hảo nhìn cô ta, “Cô muốn có cách gì?”“Giảm bớt áy náy, hoặc là để mọi người đừng đối xử như vậy với Tiểu Huệ nữa.”Vu Hảo nói “Tùy Tử, lời nói ra như bát nước đổ đi, đạo lý này anh Hoài Chinh’ không dạy cô hả?”“Được rồi, sau này tôi sẽ chú ý lời ăn tiếng nói hơn.” Tùy Tử cam chịu, “Tôi biết mọi người hay nói này nói nọ sau lưng tôi, chị Vu Hảo, chẳng dám gạt chị làm gì, thực ra lúc đầu tôi còn thấy hơi vui vui, cảm thấy cô ấy chuyên nói xấu tôi sau lưng, rốt cuộc bây giờ cũng đã để cô ấy nếm được mùi vị bị người ta bêu xấu là thế nào rồi. Nhưng rồi tôi lại thấy, nếu thế thì tôi chẳng khác gì cô ấy cả.”“Người với người vốn không khác gì nhau, người với heo mới khác.” Vu Hảo an ủi mà chẳng hề chớp mắt.“…”Tại quảng mai Lục Hoài Chinh phải đi rồi, sau khi tiết mục biểu diễn của đám Tùy Tử kết thúc, có mấy chiến sĩ rất high, tự đề cử bản thân lên bục hát, nói là muốn chúc mừng đội trưởng rời đi, đồng thời chúc mừng họ đã được thoát khỏi ải khổ, không phải bị ác ma Lục Hoài Chinh huấn luyện thêm nữa, muốn đổi qua ôm đội trưởng Khải cũng thích đùa, phối hợp cùng họ trách Lục Hoài Chinh “Cái ôm của đội trưởng Tôn luôn luôn rộng mở với các cậu.”Lục Hoài Chinh ngồi ngồi trên ghế nhựa ngay bên dưới – là loại ghế thường dùng trong lúc tập luyện chiến đấu, hai chân dạng ra, khủy tay chống lên đùi, cánh tay thả lỏng, nở nụ cười lơ đãng hờ hững nhìn mấy chiến sĩ đang ồn ào trên Hảo rụt rè ngồi cạnh anh, cô rất ít khi thấy dáng vẻ này của thể nhận ra tình cảm giữa bọn họ rất tốt, mà cũng đúng thôi, bắt đầu từ cấp ba có ai là anh không tốt đâu? Hình như với anh ai cũng có thể đối tốt được. Ngay cả hướng dẫn Đường bên cạnh cũng không nén nổi nói, “Cũng chỉ có tình cảm các cậu mới tốt vậy thôi, chứ tôi chưa thấy lãnh đạo và chiến sĩ thân thiết như vậy bao giờ Hoài Chinh cười tự giễu “Tôi cũng được xem là tay chân của lãnh đạo đấy chứ.”Hướng dẫn Đường khoát tay, cười một không khí vô cùng sôi nổi, ngay đến tiểu đội trưởng ngày thường ít nói là vậy, mà vào lúc này cũng hoạt bát cướp lấy micro nói với Lục Hoài Chinh “Đội trưởng Lục, anh hát một bài đi.” Nói xong lập tức quay người lại, vung tay vứi chiến sĩ đang chơi nhạc ở sau lưng “Music!”Đoàn chừng mọi người có sắp đặt sẵn rồi nên mọi chuyện mới liền nhau khớp như tiếng nhạc quen thuộc vang lên, Lục Hoài Chinh biết đám tiểu tử này muốn chỉnh anh đây năm chiến sĩ đứng thành hàng, khoác vai nhau hét vào micro, bài hát vốn rất tình cảm dịu dàng lại bị mấy người thô kệch bọn họ hát trật cả nhịp.“Đành quên đi bài thơ năm nào,Hạt tương tư có đáng phải tương trót yêu và trót thương,Nhưng lại ngại người đã về hoa tương tư nở,Nhưng sao tình nhân kia không còn ảo mờ đón gió về nhưng tình không còn…”**Trích đoạn bài hát Tương Tư do Mao A Mẫn trình bày, dịch lời bởi [email protected]Vu Hảo nghe hát mà lồng ngực như tắc nghẽn, nín thở quay đầu nhìn anh, trong tiếng ca hỗn loạn huyên náo, Lục Hoài Chinh cũng thuận thế nhìn sang, ánh trăng bàng bạc phác họa gương mặt anh, trong ánh mắt lại xuất hiện vẻ thiếu tự nhiên mà năm xưa chẳng Khải kéo cổ Lục Hoài Chinh lại gần, giải thích điển tích của lời ca cho bọn cô hiểu, còn người nọ, trong khung cảnh tối mờ, anh rất ngại ngùng xoay mặt có chút…Xấu hổ. ReviewNĂM XUÂN THỨ 28Tác giả Nhĩ Đông Thố TửThể loại Hiện đại, quân nhân, tình yêu bền bỉ, sạch sủng ngọt, dài 84 chương + 8 ngoại truyệnTình trạng Hoàn edit-Có những mối tình, vẫn không thể quên sau rất nhiều năm. Không phải nhớ người ấy, mà là nhớ những khoảnh khắc đã từng có bên người ấy. Không quên, đôi khi không phải là hy vọng, mà chỉ đơn giản là chờ đợi một câu trả Hoài Chinh tự nói với bản thân, đợi thêm một năm nữa thôi, chỉ thêm một năm nữa thôi. Nhưng mà, anh đã nghĩ như vậy, 12 năm ngày ấy gặp lại Vu Hảo, Lục Hoài Chinh cảm thấy mình thật không có tiền đồ. Đã rất nhiều năm không hề có tin tức, năm ấy cô chuyển trường cũng không hề nói với anh một tiếng nào. Cứ như vậy, để anh lại với những kỷ niệm và một mối tình chưa kịp gọi tên. Thế mà sau chừng ấy năm gặp lại, mặc dù ngoài mặt anh vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng thật sự đã nổi ở phía bên kia, Vu Hảo cũng không khá gì hơn. Cứ tưởng rằng đã lâu như vậy rồi, khi gặp lại nhau, cô vẫn có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng hoàn toàn không làm được. Có rất nhiều thứ, cho dù có bước qua bao nhiêu năm tháng thì cũng chỉ là một lớp bụi mà thôi, chỉ một làn gió nhẹ nhàng lướt qua, tất cả sẽ lại phô bày ra không sót một thứ những năm tháng thanh xuân ấy, Lục Hoài Chinh vẫn là một cậu chàng xốc nổi. Tụ tập với bạn bè, học hành bết bát, chỉ có nghiêm túc trong hai việc, chơi bóng rổ và theo đuổi Vu Hảo. Trong mắt các bạn học, đẹp trai lại giỏi giao tiếp như anh sao có thể quan tâm đến cô gái lầm lì ít nói như Vu Hảo được chứ. Cô xinh thì xinh thật đấy, học giỏi thật đấy, nhưng mà quá khó gần. Bình thường cũng chẳng có bạn bè, cũng chẳng chơi cùng ai. Chỉ có một mình Lục Hoài Chinh biết rõ, thái độ của cô dành cho anh, như vậy là đặc biệt lắm thì đã sao? Bên nhau cả một quãng thời gian, mặc dù chưa từng nói ra một câu xác định nào, nhưng anh luôn nghĩ những chuyện như vậy ai cũng đều đã rõ. Thế mà cô không nói một lời, đi một cái là đi luôn. Thế nên lần này gặp lại, Lục Hoài Chinh vốn nghĩ rằng sẽ cho cô một bài cuộc vẫn không làm được. Bởi vì trong tâm niệm của Lục Hoài Chinh chỉ có 3 điềuMột là Vu Hảo luôn là nếu Vu Hảo sai, thì phải xem lại cô ấy có thật là Vu Hảo hay là nếu cô ấy thật sự là Vu Hảo, thì xem lại điều cũng nói anh yêu Vu Hảo thật không có tiền đồ. Lục Hoài Chinh không cần tiền đồ, anh chỉ cần Vu dung của câu chuyện chính là như vậy. Kể về mối tình từ thời trung học của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo, một người nóng một người lạnh, và một quãng thời gian 12 năm ở chính giữa. Nhưng không chỉ có tình yêu nam nữ, mà còn có một thứ tình cảm thiêng liêng hơn được nhắc đến, đó là tình cảm đồng đội, tình yêu đối với lý tưởng và trách nhiệm đối với quốc gia. Bởi vì, lúc này Lục Hoài Chinh đã là một người lính, còn là lính biệt kích không như trước kia, lý do đi lính của anh chỉ là vì nóng đầu, muốn đi là đi, thì 8 năm rèn giũa trong quân ngũ đã khiến anh thay đổi suy nghĩ. Con người sống ở trên đời cần phải có mục đích, và mục đích của anh chính là hoàn thành mỗi một nhiệm vụ được giao, giữ gìn sự bình yên của cuộc Hảo rất hiểu điều này, bởi vì cô là một bác sĩ tâm lý. Từ lúc gặp lại anh, biết được những điều anh đã trải qua, hiểu được tình cảm anh dành cho mình từ đầu đến cuối, Vu Hảo cũng không còn ngại ngần nữa. Sự tổn thương từ quá khứ đã từng khiến cho cô không thể tiếp xúc với xã hội, đã từng khiến cô không thể đối mặt với anh, một lời tạm biệt cũng không kịp nói, thì bây giờ cô nguyện ý ở bên cạnh anh. Sẽ khổ cực đấy, sẽ tủi thân đấy, nhưng cô bằng người đàn ông ấy đã nói “Không phải chỉ có đứa trẻ vì sao mới có thể cầu nguyện, bất kể em cầu nguyện điều gì, sẽ có một người liều mạng làm vì em.”Vì người đàn ông ấy đã nói, “Anh rất nhớ em. Không phải hôm nay, là mỗi một ngày của 12 năm qua.”Và vì, người đàn ông ấy là Lục Hoài Chinh. Vì là anh, nên Vu Hảo mới cố gắng vượt qua bóng tối của quá khứ để yêu anh. Vì là anh, nên cô mới có đủ dũng khí để làm một hậu phương. Vu Hảo không biết anh sẽ hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, cô cũng không biết lời tạm biệt nào sẽ là lời cuối cùng. Nhưng cô biết, mỗi một phút giây được ở bên anh, chính là hạnh sắc là vậy, thâm tình là vậy, nhưng thực ra không khí của câu chuyện lại vô cùng nhẹ nhàng. Lục Hoài Chinh khi không huấn luyện thì rất thoải mái, còn có chút lưu manh nữa. Vu Hảo rất ngoan hiền nhưng đứng trước Lục Hoài Chinh thì lại hoạt bát và đáng rằng những tình tiết về các chiến dịch quân sự và cả những học thuyết tâm lý chưa thực sự lôi cuốn và sâu sắc, nhưng tinh thần nghiêm túc của tác giả đối với những vấn đề này cũng rất đáng trân đồng hành cùng câu chuyện tình yêu của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo còn có những người bạn với đầy đủ sắc thái của cuộc sống. Giống như anh chàng đồng đội Tôn Khải đào hoa kết hợp cùng cô nàng mạnh mẽ bức người Triệu Đại Lâm làm nên chuyện tình đầy sấm vang chớp giật. Còn có người dượng mà anh vẫn luôn kính trọng Hoắc Đình cùng với người cô Lục Hinh đã nuôi anh từ nhỏ, đều là những người giàu tình cảm trong những cảnh ngộ đáng thương. Còn có những người bạn từ thuở nhỏ, cùng lớn lên, cùng nhau trải qua vui buồn của cuộc sống đến nỗi thân hơn cả ruột thịt. Tất cả đều góp phần tạo nên nhân cách của một con người biết sống vì người khác, biết hy sinh vì lợi ích chung của xã hội như Lục Hoài Chinh và Vu nhớ đến lời của một bài hát, rất thích hợp trong hoàn cảnh này“Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng,Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương,Nếu là mây, tôi sẽ là một làn mây ấm,Là người, tôi sẽ chết cho quê hương.”….Trích lời bài hát “Tự nguyện” - Trương Quốc KhánhReview by Lâm tầnBìa Lam Tần*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban Cám ơn Cáo đã tặng cái bìa màu xanh xinh xinh nàyyyyy Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám Tên xuất bản Mùa xuân thứ 18 Tác giả Nhĩ Đông Thố Tử Thể loại Hiện đại, HE Editor LuChan, Qin Zồ Đặc biệt cám ơn Bống Thiên Thần Văn án Hồi cấp ba, Vu Hảo và Lục Hoài Chinh từng có quan hệ mập mờ mà mọi người đều biết, người của cả Thập Bát trung đều biết đội trưởng Lục Hoài Chinh của đội bóng rổ trường thích Vu Hảo lớp 5, rất sủng cô, rất nhường cô. Kết quả sau khi Vu Hảo chuyển trường, hai người cắt đứt liên lạc, đến khi gặp lại nhau lần nữa là khi ở trong đơn vị đồn trú của anh, cô vô tình trở thành nhà nghiên cứu tâm lý trong đội bọn họ. Cô hỏi có phải tiểu đội trưởng của các anh có phải cũng phụ trách phòng ăn tên Bếp Số Sáu không. Anh cười nhạt “Không thì cô tưởng mình có thể được đặc cách đặc biệt à?” Cô phớt lờ, truy hỏi đến cùng “Vậy vì sao gọi là Bếp Số Sáu?” Lúc này, giọng anh càng khó chịu “Sao cô nói nhảm nhiều thế?” Vu Hảo cảm thấy có lẽ anh ghét mình thật, thế là không dám tiếp lời nữa, tránh anh từ xa. Cho đến một lần. Khắp người dính đầy máu, anh bước đến từ đối diện, Vu Hảo kinh hãi đi lên kéo tay anh xem xét, Lục Hoài Chinh đau đớn gập người, tưởng mình đã động đến vết thương của anh nên vội đưa người tới quân y. Nhưng lại phát hiện anh ôm cánh tay dựa vào bàn cười không ngừng. Vu Hảo chợt cảm thấy bị mắc lừa, tức máu xoay người định đi, nhưng bị anh kéo tay, nói xin lỗi một cách thẳng thắn thoải mái “Xin lỗi, chỉ vì muốn một mình ở bên em một lúc, nên mới lừa em.” Người đàn ông như Lục Hoài Chinh, dù ở đâu dù là lúc nào, luôn có sức hút mãnh liệt với Vu Hảo, vì quả thật cô chẳng còn gặp được người đàn ông nào có thể “quân tử háo sắc nhưng không dâm, phong lưu nhưng không hạ lưu” như anh nữa. *** Lục đại thiếu trẻ tuổi khí thịnh, gì cũng không sợ chỉ sợ Vu Hảo tức giận dỗi trời dỗi đất. Có người hỏi Vu Hảo là ai? Lục Hoài Chinh Là tổ tông của tôi. Em là giấc mộng anh đợi chờ Là cơn gió muốn ôm choàng Là yêu thích giấu trong lòng đã nhiều năm *** KHÚC ĐẦU CHẬM NHIỆT, CẨN THẬN LỌT HỐ, KHÔNG THÍCH CHỚ VÀO *** >>> EBOOK <<< Đọc tại Wattpad Mục lục Quyển 1 Chương 1 Sinh 1 Chương 2 Sinh 2 Chương 3 Sinh 3 Chương 4 Sinh 4 Chương 5 Sinh 5 Chương 6 Sinh 6 Chương 7 Sinh 7 Chương 8 Sinh 8 Chương 9 Sinh 9 Chương 10 Sinh 10 Quyển 2 Chương 11 Ly biệt ái tình 1 Chương 12 Ly biệt ái tình 2 Chương 13 Ly biệt ái tình 3 Chương 14 Ly biệt ái tình 4 Chương 15 Ly biệt ái tình 5 Chương 16 Ly biệt ái tình 6 Chương 17 Ly biệt ái tình 7 Chương 18 Ly biệt ái tình 8 Chương 19 Ly biệt ái tình 9 Chương 20 Ly biệt ái tình 10 Quyển 3 Chương 21 Mang trọng trách lớn lao, đưa tiếng thơm bay xa 1 Chương 22 Mang trọng trách lớn lao, đưa tiếng thơm bay xa 2 Chương 23 Mang trọng trách lớn lao, đưa tiếng thơm bay xa 3 Chương 24 Mang trọng trách lớn lao, đưa tiếng thơm bay xa 4 Chương 25 Mang trọng trách lớn lao, đưa tiếng thơm bay xa 5 Chương 26 Mang trọng trách lớn lao, đưa tiếng thơm bay xa 6 Chương 27 Sơn hà bất khuất 1 Chương 28 Sơn hà bất khuất 2 Chương 29 Sơn hà bất khuất 3 Chương 30 Sơn hà bất khuất 4 Chương 31 Sơn hà bất khuất 5 Chương 32 Sơn hà bất khuất 6 Quyển 4 Chương 33 Nam triều nồng sắc xuân, mấy độ lầu mưa gió 1 Chương 34 Nam triều nồng sắc xuân, mấy độ lầu mưa gió 2 Chương 35 Nam triều nồng sắc xuân, mấy độ lầu mưa gió 3 Chương 36 Nam triều nồng sắc xuân, mấy độ lầu mưa gió 4 Chương 37 Nam triều nồng sắc xuân, mấy độ lầu mưa gió 5 Chương 38 Hoa lay trong gió xuân, chỉ có em khuynh thành 1 Chương 39 Hoa lay trong gió xuân, chỉ có em khuynh thành 2 Chương 40 Hoa lay trong gió xuân, chỉ có em khuynh thành 3 Chương 41 Hoa lay trong gió xuân, chỉ có em khuynh thành 4 Chương 42 Hoa lay trong gió xuân, chỉ có em khuynh thành 5 Quyển 5 Chương 43 Tháng tư nhân gian, mấy phần tình ý 1 Chương 44 Tháng tư nhân gian, mấy phần tình ý 2 Chương 45 Tháng tư nhân gian, mấy phần tình ý 3 Chương 46 Tháng tư nhân gian, mấy phần tình ý 4 Chương 47 Tháng tư nhân gian, mấy phần tình ý 5 Chương 48 Một nắm bụi đất, nửa năm phong tình 1 Chương 49 Một nắm bụi đất, nửa năm phong tình 2 Chương 50 Một nắm bụi đất, nửa năm phong tình 3 Chương 51 Một nắm bụi đất, nửa năm phong tình 4 Chương 52 Một nắm bụi đất, nửa năm phong tình 5 Chương 53 Một nắm bụi đất, nửa năm phong tình 6 Quyển 6 Chương 54 Xin kính chàng kiệt xuất phong lưu 1 Chương 55 Xin kính chàng kiệt xuất phong lưu 2 Chương 56 Xin kính chàng kiệt xuất phong lưu 3 Chương 57 Xin kính chàng kiệt xuất phong lưu 4 Chương 58 Xin kính chàng kiệt xuất phong lưu 5 Chương 59 Đèn đuốc vạn dặm theo nước non 1 Chương 60 Đèn đuốc vạn dặm theo nước non 2 Chương 61 Đèn đuốc vạn dặm theo nước non 3 Chương 62 Đèn đuốc vạn dặm theo nước non 4 Chương 63 Đèn đuốc vạn dặm theo nước non 5 Quyển 7 Chương 64 Núi xanh cách hai bờ, nguyện người sống bình an 1 Chương 65 Núi xanh cách hai bờ, nguyện người sống bình an 2 Chương 66 Núi xanh cách hai bờ, nguyện người sống bình an 3 Chương 67 Núi xanh cách hai bờ, nguyện người sống bình an 4 Chương 68 Núi xanh cách hai bờ, nguyện người sống bình an 5 Chương 69 Núi xanh cách hai bờ, nguyện người sống bình an 6 Chương 70 Núi xanh cách hai bờ, nguyện người sống bình an 7 Chương 71 Núi xanh cách hai bờ, nguyện người sống bình an 8 Chương 72 Núi xanh cách hai bờ, nguyện người sống bình an 9 Chương 73 Núi xanh cách hai bờ, nguyện người sống bình an 10 Chương 74 Núi xanh cách hai bờ, nguyện người sống bình an 11 Quyển 8 Chương 75 Dịu dàng mộng anh hùng, không quên này non sông 1 Chương 76 Dịu dàng mộng anh hùng, không quên này non sông 2 Chương 77 Dịu dàng mộng anh hùng, không quên này non sông 3 Chương 78 Dịu dàng mộng anh hùng, không quên này non sông 4 Chương 79 Dịu dàng mộng anh hùng, không quên này non sông 5 Chương 80 Dịu dàng mộng anh hùng, không quên này non sông 6 Chương 81 Dịu dàng mộng anh hùng, không quên này non sông 7 Chương 82 Dịu dàng mộng anh hùng, không quên này non sông 8 Chương 83 Dịu dàng mộng anh hùng, không quên này non sông 9 Chương 84 Dịu dàng mộng anh hùng, không quên này non sông 10 Ngoại truyện Triệu Đại Lâm 1 Ngoại truyện Triệu Đại Lâm 2 Ngoại truyện Triệu Đại Lâm 3 Ngoại truyện Triệu Đại Lâm 4 Ngoại truyện Triệu Đại Lâm 5 Ngoại truyện 1 Ngoại truyện 2 Ngoại truyện 3 Ngoại truyện nhỏ – KẾT THÚC –

truyện năm xuân thứ 28