HIGHLIGHTS | Viettel - HAGL | Hoàng Đức Vô-lê tuyệt đẹp, HAGL tiếp tục chuỗi trận thất vọng #highlights #viettel #hagl #hoangduc #nextsports Ngạo Thế Tuyệt Trần. Chương 33. Ngạo Thế Tuyệt Trần Chương 33: Nguy hiểm mới được giải trừ, lại gặp phải nội lực cắn trả! Chương trước Chương tiếp . 2 cô bạn thân cùng yêu 1 chàng luật sư, đọc chuyện tình tay ba đầy ngang trái TẠI ĐÂY! Ngạo Thế Tuyệt Trần - Tuyệt Trần Tử Thương ~ Chương 69 Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa. Oprah Winfrey Video TikTok từ ꧁༺ Trần Lan ༻꧂ (@co_be_tuyet): "Hành Phúc là Hành Trình 🏃‍♀️🏃‍♀️🏃‍♀️ Thành Công là Nỗ Lực 💪💪💪. #cô #bé #tuyết #lan #tran". nhạc nền - ꧁༺ Trần Lan ༻꧂. truyện Ngạo Thế Tuyệt Trần của Tác giả (Tuyệt Trần Tử Thương), ebook full PRC, ePub full, Mobi full và PDF tạo bởi TTC: Không thể tụ khí? Nàng trở thành người tài kinh thế! Không thể tu luyện? Nàng một thân tam tu! Không thể thuần thú? Ngạo Thế Tuyệt Trần. 9.33333. Trung bình: 9.3 (3 votes) Tác giả: Tuyệt Trần Tử Thương. Dịch giả: hphucao95, TinhLinhTuyết. Mục sách : Ngôn tình Trung Quốc. Công Chúa Ngổ Ngáo Bạch Tuyết ️ phim hay 24h mới nhất , phim chất lượng cao , phim miễn phí , phim thuyết minh Một sự tưởng tượng lại câu chuyện cổ điển "Bạch Tuyết" trong xã hội hiện đại. Vẻ đẹp của Bạch Tuyết đã từng là mối nguy hiểm của cô. Nhưng đối với nàng Bạch Tuyết của thời đại mới 42MSIE. Tác giả Tuyệt Trần Tử Thương Định dạng Sách PDFSố trang 650 Lượt xem/nghe 57 Lượt đọc 28Lượt tải 11 Kích thước MB Tạo lúc Tue, 08/11/2022 1559 Thể loại TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời... * Họ và tên của bạn * Ngày tháng năm sinh Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras Pitago Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ngạo Thế Tuyệt Trần PDF của tác giả Tuyệt Trần Tử Thương nếu chưa có điều kiện. Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy. Cám ơn sự hỗ trợ, động viên để duy trì và phát triển website. Mọi đóng góp xin gửi vềNgười nhận Hoàng Nhật MinhSố tài khoản 103873878411Ngân hàng VietinBank Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH Người Tình Của Hotboy Rose Novel Người Tình Của Marxim Gorky N. Berberova Người Tình Của Tiểu Thư Sophia Lisa Kleypas Người Tình Hoa Bắc Marguerite Duras Người Tình Hoạt Ngôn Lisa Kleypas Người Tình Kỳ Ảo Sherrilyn Kenyon Người Tình Nguy Hiểm Mạc Nhan Admin Tue, 08/11/2022 1559 57 KHOA HỌC TÂM LINH Đôi Điều Về Cái Tâm Bạn Đã Thực Sự Thức Tỉnh Tâm Linh Chưa? Làm Việc Sâu Sắc Với Chính Mình Tầm Quan Trọng Của Thân Những Sự Lựa Chọn Hãy Yêu Như Chưa Yêu Lần Nào Ở Đây - Ngay Bây Giờ Một Mình - Không Cô Độc NHẠC CHỮA LÀNH Tình Khúc Trịnh Công Sơn - Trịnh Công Sơn Tình Nhớ Trịnh Công Sơn - Trịnh Công Sơn Album Đầu Tiên - The 1St Album Modern Talking Cùng Nói Về Tình Yêu Nào - Let’S Talk About Love Modern Talking Ở Giữa Hư Không - In The Middle Of Nowhere Modern Talking Chiến Binh Lãng Mạn - Romantic Warriors Modern Talking Trong Khu Vườn Của Thần Vệ Nữ - In The Garden Of Venus Modern Talking Trở Lại Tốt Hơn Xưa - Back For Good Modern Talking Chỉ Một Mình - Alone Modern Talking Năm Của Rồng - Year Of The Dragon Modern Talking Nước Mỹ - America Modern Talking Đang Cập Nhật Top views Theo Ngày Theo Tuần Theo Tháng 11 - Mindset - Tâm Lý Học Thành Công Carol S. Dweck10 - Ăn Dặm Không Phải Là Cuộc Chiến Hachun Lynnet8 - Mặt Trăng Và Đồng Sáu Xu William Somerset Maugham8 - Tiên Giới Tẩu Tư Phạm Lý Tùng Nho8 - Tiên Hôn Hậu Ái Mạc Oanh8 - Tiên Lộ Tranh Phong Duyên Phận7 - It - Nó Stephen King 11 - Mindset - Tâm Lý Học Thành Công Carol S. Dweck10 - Ăn Dặm Không Phải Là Cuộc Chiến Hachun Lynnet8 - Mặt Trăng Và Đồng Sáu Xu William Somerset Maugham8 - Tiên Giới Tẩu Tư Phạm Lý Tùng Nho8 - Tiên Hôn Hậu Ái Mạc Oanh8 - Tiên Lộ Tranh Phong Duyên Phận7 - It - Nó Stephen King 504 - Đứa Trẻ Hư Tử Kim Trần178 - Mindset - Tâm Lý Học Thành Công Carol S. Dweck109 - Ếch Mạc Ngôn102 - Chiến Tranh Không Có Một Khuôn Mặt Phụ Nữ Svetlana Alexievich94 - Ăn Dặm Không Phải Là Cuộc Chiến Hachun Lynnet86 - Mặt Trăng Và Đồng Sáu Xu William Somerset Maugham85 - It - Nó Stephen King SÁCH NÓI - AUDIO BOOKS 1858Câu Chuyện Linh Hồn Nhỏ Và Mặt Trời Neale Donald Walsch 050924Seneca - Những Bức Thư Đạo Đức Lucius Annaeus Seneca 045832Sổ Tay Chủ Nghĩa Khắc Kỷ Jonas Salzgeber 052853Cha Mẹ Độc Hại Susan Forward Ph. D 015250Đời Sống Sau Khi Chết C. W. Leadbeater 081835Phiêu Lưu Ngoài Thân Thể William Buhlman 043853Đức Phật Đã Dạy Những Gì Walpola Rahula Mùi hôi mục nát phiêu tán khắp xung quanh, quỷ sĩ mặc áo bào màu đen quần áo tả tơi rối bù con người cũng trắng bệch lại vẻ mặt dữ tợn, đang từ bốn phía liên tục tụ tập lại không ngừng, sau đó cùng hướng về phía bóng dáng màu đỏ duy nhất ở trung tâm bao vây lại, nhìn ánh mắt của hắn tràn đầy hưng phấn tựa như muốn bổ nhào tới bắt con thân trang phục màu đỏ, đứng ở trong thế giới tràn ngập màu đen này, lại càng có vẻ chói mắt nổi bật như thế. Trong tay vẫn nắm một chiếc roi nhỏ màu vàng kim như cũ, mặc dù đối mặt với nhiều quỷ sĩ bất sinh bất tử như vậy, sắc mặt vẫn nghiêm nghị không sợ không trong thời gian nháy mắt, quỷ sĩ mặc áo bào màu đen đã bao vây xung quanh hắn thật chặt, bóng dáng màu đỏ liên tiếp lui về phía sau, quỷ sĩ từng bước từng bước ép sát. Cho đến khi hắn không thể lui được nữa, hắn đứng ở bên trong đoàn người màu đen của nơi này, liền giống như trung tâm của hình tròn, là điểm sáng duy tay của tất cả quỷ sĩ đều lộ ra móng vuốt, miệng mở lớn lộ ra ranh nanh thật to ở trong, trên răng nanh sắc nhọn còn không ngừng chảy nước miếng ghê tởm. Sở Dạ Phong nắm chặt roi nhỏ trong tay, ánh mắt rét lạnh, vung Trường tiên lên, ánh sáng chói mắt màu vàng kim lấy hắn làm trung tâm tản ra bốn phía, kim quang chợt lóe lên, cắt đứt ngang eo tất cả quỷ sĩ bao vây chung quanh hắn, trong phút chốc đã có bốn năm hàng ngã mà những quỷ sĩ kia căn bản là không hề có suy nghĩ, cũng không bị khí thế của hắn ảnh hưởng, bước qua thi thể không nguyên vẹn của những quỷ sĩ kia, bước chân vững vàng vẫn tiến về phía hắn như môi, không biết là xuất phát từ đâu, hai cỗ hơi thở không biết tên từ vùng đan điền của hắn chậm rãi phát ra, tạo cho hắn một luồng sức mạnh cực lớn. Vung Trường tiên lên, hai cánh tay mở rộng vượt lên giữa không trung, vạt áo màu đỏ vẫn tung bay như cũ tuyệt mỹ như thế, giày gầm viền thêu màu vàng kim thoáng hiện lên một đường ánh sáng. Tay trái khẽ hất lên "Băng Phong Thiên Lý!" Theo ống tay áo hắn vung lên, khí lạnh từ trong tay áo của hắn lan ra, quỷ sĩ ở phía trước dần dần bị khối băng đóng băng, không nhúc nhích được. Mà những quỷ sĩ không bị khối băng đóng băng kia vẫn còn dư lại khí thế kinh hãi, thẳng tắp đẩy năm sáu bước mới đứng cánh tay lên, Trường tiên giống như có sinh mạng quấn quanh những quỷ sĩ bị khối băng làm cho đóng băng kia, hơi dùng sức, mấy hàng quỷ sĩ bị đóng băng lại đổ người tới, chỉ là những thứ kia đều không hề hấn gì với máu thịt của tử sĩ, những thứ này cũng chỉ có thể tạm thời làm trì hoãn tốc độ tấn công của bọn họ mà thôi, đây cũng không phải là kế lâu nhắm mắt, mở rộng hai cánh tay, một chân chậm rãi nhón lên. Ngay tức khắc ngọn lửa màu tím từ bên cạnh bóng dáng màu đỏ bắt đầu lan tràn, cho đến khi hoàn toàn bao vây chung quanh hắn. Lúc này ngọn lửa mới giống như hình dáng của một con rồng lửa, hiện lên xoay tròn dọc theo phía dưới thân thể của hắn khuếch trương ra phía bên ngoài, chùm lửa cháy bừng như chiếc miệng rộng mở ra, cắn nuốt toàn bộ quỷ sĩ. Chỉ là, hắn là thân thể con người, năng lực có hạn, cho dù là nhân vật lợi hại đi chăng nữa, cũng sẽ có thời điểm sức cùng lực kiệt, đối mặt với quỷ sĩ liên tục tới không ngừng, hắn dường như cũng cảm thấy bản thân không địch lại, trên trán cũng bắt đầu hiện ra một tầng mồ hôi thật mỏng. Như thế nào? Không sao chứ! ’ Sở Dạ Phong ngừng tay, đứng ở trên không trung lạnh lùng nhìn quỷ sĩ ở phía xa không hề sợ hãi tiếp tục vậy tới, lợi dụng thần thức truyền đạt lo lắng tới Hỏa Kỳ Lân ở vùng đan Kỳ Lân ngưng tụ thành một viên Tiểu Hỏa Châu ở vùng đan điền của hắn, chậm rãi lắc đầu Hỏa Kỳ Lân không có việc gì, chỉ là không thể giúp chủ nhân! ’ Trong giọng nói hàm chứa sự áy náy, năng lực của hắn đã dùng đến cực hạn, tiếp tục sử dụng sẽ bị tan thành mây khói, lúc đó, một thân tu vi của chủ nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng hóa thành hư không. Ta biết rõ ngươi đã tận lực! ’ Trong mắt Sở Dạ Phong thoáng hiện lên nghiêm cẩn, lần đầu tiên hắn đối mặt với nguy hiểm không có điểm dừng như vậy, chỉ sơ sẩy một cái sẽ chết không toàn thây. Nếu như không phải là Hỏa Kỳ Lân trợ giúp, hắn đã sớm không địch lại pháo bông màu tím nâng thân hình của hắn lên giữa không trung, đối diện với Nguyệt Ma ở đỉnh núi phía trên, đang bị một đoàn quỷ sĩ màu đen vây quanh, xa xa nhìn nhau. Thế giới bất động, quỷ sĩ bắt đầu khởi động, gió lớn nổi lên bốn phía, bụi cát bay đầy trời. Vạt áo và tóc dài, chuyển động theo gió, lòng bàn tay nắm chặt chiếc roi, nhưng dần dần lại để lại máu tươi, một giọt một giọt, rơi trên mặt đất bị bụi đất chôn máu tươi kia tựa hồ càng gợi lên hưng phấn của quỷ sĩ, bước chân tăng nhanh nhưng cũng có vẻ hơi hốt nhanh, chỉ trong nháy mắt, ở phía dưới bóng dáng màu đỏ, lại tụ tập thâm rất nhiều quỷ sĩ vô biên vô tận, rối rít ngửa đầu, nhìn chằm chằm còn mồi bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống tay của Sở Dạ Phong vô lực rũ xuống, lông mi cong vút vểnh lên che giấu tia sáng thâm trầm trong mắt hắn. Nếu như hắn cứ tiếp tục giết xuống phía dưới, sẽ càng tăng thêm số người bị Nguyệt Ma hấp thu khống chế làm quỷ sĩ, bị giết càng nhiều dân chúng vô tội bị hại lại càng gia như hắn không động thủ, người chết chính là hắn! Không còn gì để nghi ngờ, hắn phải chiến đấu tới cùng, cho dù phải hao hết nguyên khí mà mình có. Chỉ là, cũng không thể thấy bóng người mềm mại duy nhất trong lòng nữa, cũng chính là động lực duy nhất của hắn trong giờ phút này. Đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy kiên quyết, nếu như mình chiến đấu tiếp có thể vì nàng giảm bớt một phần nguy hiểm, như vậy hắn làm việc nghĩa cũng không chùn đến đây, bóng dáng màu đỏ dứt khoát rơi xuống, đứng ở chính giữa một vùng đông nghẹt quỷ sĩ, đem Huyền Khí ở vùng đan điền tụ tập hết lên trường tiên trong tay, Trường tiên tản ra vầng sáng màu vàng kim, vung Trường tiên lên, phàm là quỷ sĩ nào bị Trường tiên chạm qua đều hóa thành khói đen, bay theo giữa không trung cách đó không xa, một vòng sáng màu trắng đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó chính là cái bóng dáng màu trắng kia. Vừa ngước mắt liền nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ chói mắt, còn chưa kịp nhìn tình thế thêm vài lần, bước chân đã bay vút lên không trung nhảy qua, thân hình nhẹ nhàng hạ xuống sau lưng Sở Dạ Phong, vung Trường kiếm màu tím lên, quỷ sĩ phía trước bị Kiếm Khí ăn mòn hóa thành khói đen, biến mất không thấy tăm người cũng khẽ nghiêng đầu, dư quang còn lại ở khóe mắt nhìn thấy bóng người luôn tâm tâm niệm niệm kia thì khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên. Một tay đem chủy thủ màu vàng kim ở dưới tay áo giao vào trong tay của hắn, đồng thời quay đầu lại nhìn đám quỷ sĩ không ngừng vọt tới kia, trong mắt tràn đầy khát Trường kiếm lên, mây đen nồng đậm lan tràn đến xung quanh, đồng thời gần như điểm nhẹ mũi chân, màu trắng và màu đỏ liền phi thân bay theo hai phương hướng đối lập nhau. Trong không trung chỉ còn nhìn thấy đuôi ảnh của màu trắng và màu đỏ, nhưng cũng không rõ Trường tiên lên dù đã mất đi uy lực vốn có, những vẫn không chống lại được sư mệt mỏi của thể xác và tinh thần, không cẩn thận, một chân quỳ xuống đất, tóc dài được sợi tơ màu đỏ buộc lại rủ xuống, bị gió thổi bay tán loạn. Một quỷ sĩ đã từ sau lưng hắn đánh tới, hai bàn tay mang theo móng vuốt sắc nhọn muốn cấu vào trên cổ của tại thời điểm hai bàn tay gầy guộc chạm tới cổ Sở Dạ Phong, thì đầu cũng sẽ dọn nhà, ầm... một tiếng, thi thể không đầu của quỷ sĩ té xuống đất hóa thành khói đen bay theo gió."Sở Dạ Phong, cẩn thận!" Lăng Tuyệt Trần quay đầu lại, kêu lên một tiếng, vung Trường kiếm lên giải quyết chướng ngại vật ở phía trước, điểm nhẹ mũi chân, phi thân bay tới bên cạnh Sở Dạ Phong. Ngồi xổm người xuống, một tay cầm kiếm một tay đỡ Sở Dạ Phong dậy, trong mắt tràn đầy lo lắng "Thật xin lỗi, ta đã tới muộn!" Nhìn bộ dáng của hắn như vậy chắc hẳn đã kiên trì rất lâu rồi."Không sao!" Khóe miệng Sở Dạ Phong hiện lên một nụ cười ôn hòa, không muốn nàng quá lo lắng nên hời hợt lắc tay giơ Trường kiếm lên cao, hô lên "Liệt Diễm Tử Cương!" Dứt lời, Kiếm Khí màu tím vấn vít quanh thân kiếm màu tím, một luồng ánh sáng màu tím dọc theo thân kiếm xông thẳng lên trời, vầng sáng màu tím nhạt từ lòng bàn tay của nàng khuếch tán ra chung quanh. Sau mấy tiếng nổ ầm ầm, tất cả khôi phục lại sự yên tĩnh, chu vi xung quanh mười dặm đã không còn một vật nào, vắng vẻ trống không nhìn không thấy Tuyệt Trần thu hồi Trường kiếm, thở nhẹ một tiếng "Ngân Nhược, Tiểu Bạch!" Theo ngón tay nàng đang khẽ nhúc nhích, Ngân Nhược và Tiểu Bạch vốn dĩ bị phóng ẩn ở trên người Hỏa Kỳ Lân trong nháy mắt liền xuất hiện ở bên cạnh, chờ nàng phân phó."Trách nhiệm của các ngươi chính là bảo vệ tốt Sở Dạ Phong, ta có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không, các ngươi nên tự hiểu lấy!" Lăng Tuyệt Trần nói xong, không đợi Ngân Nhược và Tiểu Bạch mở miệng nói chuyện, bóng dáng đã hướng về phía bóng người màu đen đứng thẳng trên đỉnh núi phía xa, sau đó liền đã biến mất về phía xa."Dạ!" Ngân Nhược và Tiểu Bạch hạ mi mắt xuống, mặc dù Lăng Tuyệt Trần đã đi xa, nhưng vẫn còn ngồi tự mình hứa hẹn, lừa gạt chủ nhân lâu như vậy, bọn họ vốn dĩ không còn mặt mũi nào mà đối diện với nàng, nếu như có thể là chủ nhân tận sức, hai người nhất định dốc hết toàn lực. Lập tức vung vũ khí lên bảo vệ Sở Dạ Phong ở chính Dạ Phong cũng không cự tuyệt, một đôi mắt lim dim nhìn chằm chằm bóng dáng kia từ từ biến mất, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, có chút uể oải tựa vào trên tảng đá ở sau lưng, cánh tay vô lực buông Mặt trời buổi trưa luôn luôn nóng hừng hực, chiếu vào trên làn da đều sẽ khiến cho người ta có loại cảm giác đau nhói. Vừa đến buổi trưa, toàn bộ thế giới đều chìm trong yên tĩnh, mùa hè nóng bức luôn luôn làm cho người ta không muốn nhúc nhích sinh ra lười Dạ Phong đuổi theo tới nơi, liền nhìn thấy bóng dáng kia đứng ở một bên, tầm mắt cúi xuống giống như đang chờ hắn. Sau khi khẽ thở dài một cái, cuối cùng vẫn bước nhanh lên phía trước, nhìn hai con đường lớn ở phía trước, cau mày nhìn nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu không nói "Muội muốn đi đâu?"Trả lời hắn vẫn là sự trầm mặc giống như cũ, cho đến một lúc lâu sau, Lăng Tuyệt Trần mới ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của Sở Dạ Phong "Huynh cũng sẽ tính kế ta, gạt ta về chuyện của ta sao?" Mỗi người đều có chuyện riêng tư, có quyền lựa chọn trầm mặc, nhưng mà nàng chính là muốn biết, hắn có phải cũng sẽ tính kế nàng hay không. Mọi người ở tại nơi này, có ai đáng để nàng tin cậy hay sao? Một người trải qua quá mệt mỏi, thời điểm phòng bị người khác, khó chịu nhất vẫn là chính Dạ Phong trầm mặc, cúi đầu nhìn đôi mắt kia hiện lên sự ảm đạm mang theo một tia hi vọng, có chút không đành lòng, hơi mím môi nhưng vẫn kiên định trả lời "Ta không biết muội muốn nói là cái gì, nhưng mà ta có thể bảo đảm, về chuyện của muội, ta tuyệt đối không có lừa gạt muội, lại càng chưa từng nghĩ tới sẽ tính kế muội!" Chỉ cần người khác không phạm hắn, hắn cho tới bây giờ đều khinh thường việc đi tính kế người dung nhan giống nhau như đúc, đúng là vẫn không gạt được chính mình! Ánh mắt hơi lóe lên lại tránh không khỏi hai mắt của hắn, mặc dù biết nàng giờ phút này nhìn không phải là mình, nhưng mà hắn vẫn trầm mặc để mặc cho ánh mắt lưu luyến của nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nhan giống nhau nhưng đến cuối cùng vẫn không phải là một người, Lăng Tuyệt Trần mỉm cười tự giễu, thu hồi tầm mắt của mình nhìn về phía phương xa "Ta vẫn cho là người đó đã từng quan tâm mình nhất, mình chính là tất cả của hắn, nhưng quay đầu lại mới phát hiện, những quan tâm kia thế nhưng cũng chỉ là được thiết lập nhằm hướng tới mục đích lợi dụng và tính kế. Đã từng hơn mười năm cùng sinh cùng tử, nhưng vẫn không ngăn được ý nghĩ cá nhân trong lòng lúc này. Nhưng mà, ta có thể oán ai đây? Những thứ này không phải đều là ý nghĩ cá nhân của ta sao?"Nhìn nàng trở nên không giống như xưa, mà cảm khái mọi sự, ngược lại Sở Dạ Phong thấy có chút không thích ứng, sờ sờ chóp mũi của mình "Thật ra thì, ta vẫn tương đối thưởng thức muội của trước kia hơn!"Lăng Tuyệt Trần kinh ngạc quay đầu lại, không hiểu nhìn Sở Dạ Phong "Ta của trước kia? Có gì khác nhau sao?" Cho dù biến hóa như thế nào còn không phải cũng là một người sao!"Ừ, từ sau lần đó gặp muội, muội có thể cô độc lạnh lùng, có thể châm chọc người khác, có thể lạnh nhạt với tình cảm, có thể cự tuyệt người khác ngoài ngàn dặm. Nhưng mà, vô luận muội ở phương diện nào, cũng đều cuồng vọng, không giống hiện tại, bi quan như vậy, đoạn tuyệt tất cả như vậy ••••• tự cách ly chính mình." Vẻ mặt của Sở Dạ Phong lúc ẩn lúc hiện, giống như đang hồi tưởng lại chuyện trước đây thật lâu."Ha ha ~" Lăng Tuyệt Trần bật cười, lên tiếng "Ta bất luận là như thế nào, chẳng qua đều là vì đã nhìn thấu lòng người dễ thay đổi, thế gian tang thương mà thôi.""Muội lấy ở đâu ra nhiều cảm khái như vậy, giống như đã từng trải qua mọi tang thương." Sở Dạ Phong nhíu mày, cố gắng ngăn đề tài này Tuyệt Trần đương nhiên cũng hiểu, không còn rối rắm nữa ngừng lại đề tài khiến cho mình hít thở không thông này cũng tốt "Rất nhiều chuyện, trải qua rồi cũng liền nhìn thấu đáo. Chuyện đã trải qua rồi không phải là chỉ nhớ những gì đã trải qua, điều quan trọng nhất là phải nhớ được bài học kinh nghiệm, về sau sẽ không bao giờ phạm lỗi trên cùng một việc nữa. Trải qua rồi mới có thể làm cho người ta nhớ mãi không quên như vậy, bao giờ cũng phải từ từ tích lũy mới có được, đó là của cải thuộc về chính mình!" Ngã một lần khôn hơn một chút, cũng không phải mỗi người IQ cao đều là trời sanh."Vậy sao?" Mặc dù hắn không thể coi là từng trải nhiều, rất nhiều chuyện đều là tự mình trải qua suy nghĩ tường tận mới có được kết quả, nhưng mà lời nói mâu thuẫn của nàng hắn vẫn có chút tán đồng. Chỉ là, nàng có ý lảng tránh vấn đề vô ý của hắn, như vậy hắn cũng không nên dây dưa nữa, người thông minh, luôn luôn phải học được có chừng có Tuyệt Trần chỉ cười không nói, chỉ là ở bên trong nụ cười kia, âm thầm mang theo rất nhiều tự giễu và bất đắc lòng lạnh dần, hai tay ở bên dưới tay áo bỗng xiết chặt, hai tay vẫn chắp ở sau lưng đã nắm chặt lại thiếu chút nữa là không thể khống chế được chính mình, nhìn về phía trước như có như không "Đừng quên, muội còn có ta!"Muội còn có ta!Bốn chữ này liền kích thích lòng nàng hơi gợn sóng trở nên mềm mại hơn, lời thề này dường như đã qua mấy đời vẫn còn rành rành ở trước mắt, thế nhưng giờ phút này lại nghe được từ trong miệng của một người khác, nàng nên vui hay nên buồn đây. Đứng ở bên cạnh hắn có chút cứng ngắc, nhìn hắn theo thói quen chắp hai tay ở sau lưng, giờ khắc này hắn thế nhưng lại sinh ra một loại khí thế lạnh lùng liếc nhìn thiên hạ. Thật ra thì vứt bỏ tất cả, Sở Dạ Phong quả thật cũng không tồi, chỉ là, trái tim đã hỏng, cũng không chịu nổi một vết thương nào nữa, cho nên nàng theo bản năng ngăn cách với thế giới xung quanh núp ở trong vỏ cứng tự bảo vệ chính mình. Khẽ thở dài một cái, nhưng chỉ nắm quyền để ở trên môi ho nhẹ một tiếng "Khụ khụ, được, tựa như lời nói của huynh, chúng ta là bằng hữu!" Vẻ mặt tựa hồ như bởi vì lời nói của Sở Dạ Phong mà cảm thấy kinh ngạc, ngay cả ánh mắt nhìn Sở Dạ Phong cũng cố làm ra vẻ nhiễm phải ý cười bất đồng. Kinh ngạc quay đầu lại, nhưng mà cũng hiểu được là nàng trốn tránh, trong con ngươi cũng chỉ là dần hiện lên một tia chua sót, khẽ gật đầu "Ừ, chúng ta là bằng hữu!"Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời kia đang từ từ nhạt dần, duỗi thẳng eo, hiếm khi lộ ra vẻ mặt lười biếng "Ta đi đây!" Bầu không khí áp lực như vậy khiến cho nàng cho chút hoảng hốt lo sợ. Có lẽ là không ngờ được nàng sẽ đột nhiên nói một câu như vậy, Sở Dạ Phong có vẻ hơi kinh ngạc, xoay người theo bản năng hỏi "Muội muốn đi đâu?"Khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, ngay sau đó liền mở hai mắt ra "Như hắn mong muốn!" Nếu thiếu hắn, cuối cùng cũng phải trả! Dù sao che giấu tình cảm ở trong lòng nhiều năm như vậy, cũng không phải là một sớm một chiều mà có thể quên lãng."Muội muốn đi Thánh Điện?" Sở Dạ Phong kêu lên, xem ra ở trong lòng nàng, trọng lượng của Dạ Minh thật sự không phải là quan trọng bình thường. Cái chết của Diệp Sương, Tiêu Vũ Cô và Hoa Nhược Thủy vừa đấm vừa xoa cũng không lay chuyển được nàng quyết tâm đối kháng với Nguyệt Ma, mà một câu nói của Dạ Minh, cho dù là tính kế lừa gạt nàng lâu như vậy, nhưng nàng lại có thể nghĩa vô phản cố gặp việc nghĩa không chùn bước nói Như hắn mong muốn!Lăng Tuyệt Trần gật đầu, còn chưa kịp nói gì, bàn tay của Sở Dạ Phong đã nắm chặt bả vai nàng "Muội có biết, chuyến đi này, muội có bao nhiêu nguy hiểm không hả? Muội có biết, cái quyết định này của muội, có thể sẽ chính là kết cục cả đời của muội hay không ~"Sở Dạ Phong rống giận, là bởi vì ích kỷ hay là bởi vì sợ hãi, hắn không quan tâm, chỉ cần nàng bình an, so cái gì cũng đều quan trọng hơn! Hơi dùng sức một chút, kéo Lăng Tuyệt Trần đang không rõ chân tướng ôm nàng vào trong ngực, cảm giác được trong ngực được lấp đầy cũng không đủ khiến cho sự run rẩy trong lòng hắn yên tĩnh trở mặt với cái ôm đột ngột của Sở Dạ Phong, lỗ mũi Lăng Tuyệt Trần có chút ê ẩm "Ta hiểu, hơn nữa cũng biết, sống hay chết trời đã định trước!" Bất luận như thế nào, nàng cũng nhất định phải đi. Nếu như không phải là Nguyệt Ma nàng cần gì phải chịu cảnh bị người thân thiết tính kế, nếu như không phải là Nguyệt Ma, nàng cần gì phải mơ hồ đi tới cái nơi cổ đại cực kỳ độc ác này! Cho nên, cuối cùng nàng đều đem tất cả món nợ này tính trên người của Nguyệt Ma, dùng cái này để an ủi mình, hắn là bất đắc dĩ!Tầm mắt rũ xuống, nhìn phía sau ót của nàng, nghe thấy lời nói kiên định của nàng, mặc dù không nhìn thấy ánh mắt nàng, thế nhưng hắn cũng hiểu được nàng không thể không đi! Hơi buông lỏng tay ra, kiên định nhìn nàng "Được, ta và muội cùng đi!" Chỉ là một câu nói ngắn gọn, nhưng lại hơn hẳn bất kỳ lời thề non hẹn biển nào khác. Thử hỏi, một người biết rõ nơi đó tình huống nguy hiểm trùng điệp, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của mình, còn nguyện ý nói một câu sống chết cùng thuyền, cùng đi với muội, có phải là so với bất kỳ lời thề nào cũng đều muốn cảm động tim gan hơn hay Tuyệt Trần khẽ giật mình, không biết bắt đầu từ lúc nào, nam tử này vẫn luôn ở bên cạnh mình, bất luận là nguy hiểm hay là yên bình, đều chưa từng rời đi."Được!" Hơi mím môi, Lăng Tuyệt Trần tự nói với mình, nếu như ở trong hoàn cảnh nguy hiểm bất tận kia còn có thể giữ được một mạng, như vậy kiếp này nhất định không phụ chàng!Sở Dạ Phong nhếch miệng, hơi hất cằm lên "Vậy thì đi thôi!" Đích thực không thể phủ nhận, nhận được sự đồng ý của nàng, tâm tình của hắn vẫn là rất vui Sở Dạ Phong có chút tính khí trẻ con, Lăng Tuyệt Trần bật cười lắc đầu một cái, theo sát phía dáng càng lúc càng xa ở dưới hoàng hôn kéo ra đuôi ảnh thật dài, hai người từ từ biến mất ở nơi đỉnh núi vắng vẻ lạnh lẽo chiều dần dần hạ xuống, đêm kéo ra màn che. Tại chỗ cũ xuất hiện hai bóng dáng thon dài, nhìn phía xa thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh."Đi thôi, có lẽ cứ như vậy đi ~!" Tiêu Vũ Cô thở dài."Chúng ta không đuổi theo sao?" Hoa Nhược Thủy nhíu mày, nhìn Tiêu Vũ Cô dường như rất thoải mái."Ngươi cho là chúng ta thích hợp đuổi theo sao? Sẽ chỉ hoàn toàn ngược lại mà thôi!" Tiêu Vũ Cô không đáp mà hỏi ngược lại, sau đó điểm nhẹ mũi chân, bóng dáng liền biến mất trong nháy Nhược Thủy thấy vậy, sắc mặt trong nháy mắt hóa đá. Là ai nói Ảnh Vương bước ra khỏi Quang Ảnh Thần Đảo, màn đêm vừa xuống thì không thể sử dụng bất kỳ sức mạnh nào cả! Như vậy mới vừa rồi là cái gì? Chẳng lẽ là hắn hoa mắt sao? Rất dễ nhận thấy, không thể nào! Convert ngocquynh520Poster MeOwEdit hphucao95 + TinhLinhTuyếtBeta Tinh Linh TuyếtThể loại Xuyên không, dị giới, HEGiới thiệuKhông thể tụ khí? Nàng trở thành người tài kinh thế! Không thể tu luyện? Nàng một thân tam tu! Không thể thuần thú? Nhìn xem, người ta dầu gì cũng là thần thú sáu sao, thế nhưng cũng phải ngoan ngoãn nằm úp sấp bên người nàng, trở thành sủng vật ’ danh phủ kì nói không thể cùng lúc tu luyện nội tu và ngoại tu? Vậy vì sao nàng vừa có thể tu luyện huyền khí, vừa có thể tu luyện kiếm khí! Hơn nữa ngay lần đầu tiên đã thăng làm Kiếm Thần bảy sao!Nàng có thể tu luyện hệ Hỏa, nàng có thể chế thuốc, xem nàng làm sao chỉ trong một đêm đã thành danh, trở thành dược thần thiên hạ Khi người mà cả thiên hạ đều xem là phế vật trời sinh mở mắt ra lần nữa, xem nàng làm sao xuyên cả đại lục, oai phong một cõi, trở thành truyền kỳ dị giới Xem nàng làm cách nào để giành được sự huyền diệu trong mắt thế nhân, làm cách nào tung hoành dị giới. Muốn sống là phải sống cho thật kiêu ngạo! Một con tuấn mã trắng như tuyết, một bóng người lạnh lùng mặc bộ đồ màu xanh lam, Trường Kiếm màu tím đeo ở bên hông không ngừng đung đưa, hình như bởi vì sắp được đi xa mà cảm thấy vui vẻ. Tấm lưới màu đen bằng satanh gắn trên chiếc nón che khuất dung nhan của người nọ, nhưng mà từ vóc dáng mảnh khảnh kia lại có thể lờ mờ thấy được, đây nhất định là một cô gái tuyệt mỹ. Vó sắt đi lại bên trên nền đá xanh tạo thành tiếng lộc cộc lộc cộc ’, tiếng vó ngựa gõ vang sự tĩnh mịch của ánh nắng ban minh vẫn luôn tràn ngập sương sớm giống như mọi khi, trên đường cái vẫn còn vắng vẻ, không sầm uất giống như ngày thường, chỉ có âm thanh của con gà trống gáy sáng đang kêu rộn rã, giống như đang kêu gọi mọi người nên rời giường để nỗ lực kiếm qua khỏi cửa thành vừa mới mở, cô gái nhếch miệng lên, hai chân đột nhiên kẹp chặt vào bụng ngựa, một tay kéo chặt dây cương đồng thời vung roi ngựa lên "Đi!"Tiếng vó ngựa vang lên, bụi cát bay đầy trời, lập tức chạy như bay về phía con đường lớn cách đó không xa. Nếu như có người dậy sớm, cũng có thể nhìn thấy, trong bụi cát có một bóng người rực rỡ đang chậm rãi rời đi, thật giống như Tiên Nữ Phi Thiên Tiên nữ bay về trời."Dừng!" Nắm chặt dây cương đồng thời thu roi ngựa về, dừng lại đột ngột như vậy khiến cho con ngựa ngửa đầu hí dài, vó trước đá lên thật cao, đứng tại chỗ xoay nửa người, lúc này mới ngừng thấy một con tuấn mã màu đen đứng ngay dưới tàng cây, đang thong dong ăn cỏ non, thỉnh thoảng lại đung đưa đuôi ngựa. Nam tử mặc y phục màu đỏ đứng ngay bên cạnh con ngựa, một tay kéo dây cương, khi quay đầu nhìn người mới tới, trong con ngươi tràn đầy ý cười. Đột nhiên quay đầu lại, một vài sợi tóc màu đỏ dính vào một bên mặt của hắn, khiến cho vẻ đẹp kia lại càng tăng thêm vài phần mê hoặc. Ánh mặt tà tứ, nụ cười tà mị, lại còn thêm dung nhan anh tuấn cực kỳ yêu nghiệt, quả thật là một tác phẩm hoàn mỹ vô cùng khéo léo! Thật là nghiệm chứng một câu nói Thượng Đế vĩnh viễn đều luôn thiên nam tử ở phía trước đang dựa vào một bên cây cổ thụ, một tay vỗ yên ngựa, nàng có chút kinh ngạc."Sao vậy, nhìn thấy ta rất kinh ngạc sao?" Hầu kết chuyển động, giọng nói gợi cảm mị hoặc vang lên, cho dù là nam tử thì cũng không cách nào kháng cự lại sự mê hoặc nghiệt, tên yên nghiệt này nếu như đi tới hiện đại làm một Ngưu Lang ý chị muốn nói anh ấy đi làm trai bao đó, khẳng định sẽ nổi tiếng toàn cầu, không cần lo ăn uống nữa!Lắc đầu một cái, quăng sạch ý nghĩ hết sức đen tối trong lòng mình ra bên ngoài, ngây người nhìn nam tử đang cố gắng bán rẻ tiếng cười ’ "Sở Dạ Phong, tại sao huynh lại ở nơi này." Đến khi lời vừa ra khỏi miệng nàng mới phát hiện, mình hỏi như vậy thật sự rất ngu ngốc, dáng điệu này rõ ràng chính là đang chờ Dạ Phong vô vị nhún nhún vai "Đây là đường lớn, cũng không phải là của một mình muội, chẳng lẽ muội lại muốn quản ta sao." Hiếm khi trong giọng nói lại có vài phần cợt nhả như hắn còn có thể ăn nói ngang ngạnh như vậy?Lăng Tuyệt Trần mãnh liệt trợn trắng hai mắt, bàn tay ngọc ngà giơ roi lên, vó ngựa nổi lên bốn phía, vượt qua Sở Dạ Phong nhanh chóng phi về phía trước rồi chạy ngựa làm bụi cát văng đầy lên mặt của người đang đi tới, nụ cười tà mỵ còn chưa kịp thu lại cứ như vậy liền cứng lại trên mặt, quay đầu lại nhìn bóng dáng Lăng Tuyệt Trần đã đi xa, giơ tay lên lau nhẹ bụi cát còn chưa kịp dính lại trên mặt, thầm than thật mày là làn da của mình không phải là da dầu. Tung người nhảy lên cưỡi trên lưng tuấn mã, giơ roi đuổi theo."Hu hu hu ••••••"Hai người vừa mới đi tới con đường ở phía dưới, liền nghe thấy tiếng khóc mơ hồ của một cô gái, xoay người nhìn về phía phát ra tiếng khóc kia, chỉ thấy một vị cô nương tóc tai rối bù xốc xếch, trên gương mặt dính đầy bùn đất, mặc áo tang bằng vải thô đang quỳ gối ở ven đường, nằm ở bên cạnh là một người phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo hết sức cũ nát, có vẻ đã không có hơi thở nữa, đoán chừng đã chết không dưới hai ngày dù nàng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng mà vẫn không nhịn được đi tới, chỉ vì trong đầu nàng đang nhớ tới Diệp Sương vừa mới qua đời, cho nên cảm thấy thiếu nữ ở trước mặt rất đáng thương, đây cũng là lần đầu tiên nàng nảy sinh lòng thương Dạ Phong chỉ khoanh tay trước ngực đứng ở một bên, chuyện như vậy hắn cũng không cảm thấy hứng thú, trong suy nghĩ của hắn, chỉ có người mạnh mới có thể không bị người khác khi dễ. Khóc, cũng chỉ là một loại hành động chứng tỏ bản thân yếu kém. Huống chi giờ phút này hắn quan tâm nhất chính là đến lúc nào mới có thể tắm rửa."Mẫu thân, tại sao người lại ra đi như vậy, về sau Liên Nhi biết phải làm sao đây?" Thiếu nữ hai mắt đẫm lệ, quỳ trên mặt đất nức nở không ngừng, thỉnh thoảng lại nâng ống tay áo lên để chùi nước mắt trên mặt, bùn đất và nước mắt hòa lẫn vào nhau, khuôn mặt tươi cười nhất thời trở nên giống như bông hoa không được thu hoạch, thật là tức cười."Mẹ ngươi đã chết rồi, cũng nên đem nàng đi chôn cất đi!" Lăng Tuyệt Trần cau mày, nàng quả thật không thể biểu hiện khéo léo hơn, dứt khoát nói chuyện trực tiếp sảng đi vào mới phát hiện, sắc mặt của người phụ nữ đã sớm tắt thở kia thế nhưng lại tím đen, ngực trái vẫn còn cắm một cây châm nhỏ màu đen, đặc biệt nhất dạ là, trên đầu của cây châm này, còn có một hoa văn hình hoa mai rất nhỏ, nếu như không nhìn kỹ, căn bản là không thể phân biệt được. Ngay lập tức, trong con ngươi liền hiện lên một tia tàn nhẫn ác độc, hai tay cũng bất giác nắm chặt thấy lời nói của Lăng Tuyệt Trần, hai mắt rưng rưng hoảng hốt nhìn Lăng Tuyệt Trần, thiếu nữ vốn dĩ khóc không thành tiếng lại càng khóc thêm đến lợi hại, nước mắt rơi tí tách không ngừng, xoay người nhào vào trên thi thể của người phụ nữ "Mẹ •••••• người chết thật thê thảm.""Ngươi tên là gì?" Nhìn hai chân của thiếu nữ, Lăng Tuyệt Trần đột nhiên nữ lại khóc thút thít không ngừng "Ta, ta tên là Liên Nhi!"Liên Nhi? Chẳng trách nàng vừa nhìn thấy bộ dáng kia liền cảm thấy nàng ta rất đáng thương. Khóe miệng Lăng Tuyệt Trần không nhịn được co giật, người này làm sao lại dễ khóc như vậy, nếu như là ở hiện đại, tuyệt đối có thể gia nhập Hollywood rồi. Nhưng mà, nàng vẫn ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai của Liên Nhi "Được rồi, nhìn các ngươi cũng không giống gia quyến vợ, con của gia đình bình thường, tại sao mẹ ngươi lại bị hạ độc thủ ra tay thâm độc như thế?"Lúc này, thiếu nữ tự xưng là Liên Nhi mới ngừng khóc, từ từ lau nước mắt "Không biết vị tiểu thư này ••••••""Ta tên là Lăng Tuyệt Trần!" Khẽ cau mày, vị tiểu thư này? Nàng thật sự là không quen, cảm thấy rất kỳ cục, ở thế kỷ hai mươi mốt, nói khéo một chút thì ý nghĩa của hai chữ này chính là gái làng chơi."Được, Lăng Tiểu Thư, Liên Nhi đã biết." Liên nhi gật đầu một Trần lại im lặng, cho dù mở miệng nói cái gì đi nữa thì cũng đều vô dụng, dù sao cũng chỉ là một người đi đường tình cờ gặp nhau mà thôi."Trước đây, chúng ta cũng là gia đình giàu có số một số hai trong Thành Phong Chi, từ lúc ta còn rất nhỏ thì phụ thân đã qua đời, chỉ để lại ta và mẫu thân hai người sống nương tựa lẫn nhau, mặc dù không tính là giàu có lắm, có thể giữ gìn coi sóc nhà tổ nhà do ông bà tổ tiên để lại cũng coi như là bình đạm sống qua ngày cũng rất hạnh phúc. Nhưng kể từ sau khi có một nam tử tên là Hoa Nhược Thủy tới nói là nhìn trúng khoảng đất trong phủ chúng ta, mẹ ta không chịu, hắn liền nghĩ đủ mọi cách để chiếm lấy nhà tổ của chúng ta••••••" Lúc này Liên Nhi mới nói thẳng vào vấn đề chính, khóc lóc kể lể, nước mắt lại rơi lã chã không Tuyệt Trần giơ tay lên ngắt lời Liên Nhi đang khóc lóc kể lể liên miên không dứt "Ý ngươi là, nam tử tên Hoa Nhược Thủy kia, chỉ vì muốn chiếm nhà tổ của các ngươi mà giết chết mẹ ngươi sao?" Ánh mắt nàng lóe sáng, biết được chủ nhân của ngân châm là ai là đủ Nhi gật đầu một cái, nước mắt lại rơi xuống lần nữa "Ừ." Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thuần thục đầy kiêng dè của Lăng Tuyệt Trần, thì không khỏi giật mình "Lăng tiểu thư, ngươi ••••••" ánh mắt của nàng ấy thật là đáng sợ! Liên Nhi đành phải một tay chống xuống mặt đất, dịch chuyển thân thể lui về phía sau hai bước."Mẫu thân của ta, cũng chết ở dưới ngân châm như vậy!" Trong đáy mắt của Lăng Tuyệt Trần hiện lên một tia tàn nhẫn, sự xơ xác tiêu điều trong ánh mắt lộ ra rõ ràng không thể nghi ngờ. Cây ngân châm kia giống như một cái gai trong lòng, kí hiệu đặc biệt này, nàng không thể nào quên được, bởi vì cây ngân châm kia, vốn dĩ là muốn dồn nàng vào chỗ chết."Lăng tiểu thư giống như đang muốn đi tìm kẻ thù?" Liên Nhi có chút thăm dò Lăng Tuyệt Tuyệt Trần hơi giật mình, trả thù ư, nàng tuyệt đối không để cho người từng làm hại mình được sống dễ chịu! Huống chi còn là giết chết người của nàng!Nhìn ánh mắt tàn nhẫn ác độc của Lăng Tuyệt Trần, Liên Nhi nuốt nước miếng một cái, có chút sợ sệt hơi ngẩng đầu lên, ngay sau đó nhớ tới mẫu thân của mình, ánh mắt liền hiện lên sự kiên định "Vậy Liên Nhi có thể khẩn cầu Lăng tiểu thư một chuyện hay không, vào lúc Lăng tiểu thư đã báo được thù lớn, hay thay Liên Nhi đâm thêm một kiếm vào ngực của kẻ thù, cũng coi như là Liên Nhi đã báo thù cho cái chết của mẫu thân!" Lúc nói lời này, ánh mắt của Liên Nhi tràn đầy phẫn Tuyệt Trần kinh ngạc, rõ ràng là nàng không nghĩ thiếu nữ này có thể nói như dáng điệu của Lăng Tuyệt Trần, Liên Nhi cho là nàng không chịu đồng ý, lập tức vội vàng lấy một khối ngọc bội màu đỏ ở trong ngực ra, suy yếu đứng lên, hai chân quỳ đến mức tê cứng từ lâu khập khiễng bước tới bên cạnh Lăng Tuyệt Trần "Ta lấy khối Bảo Ngọc gia truyền này làm tiền thù lao, khẩn cầu vị tiểu thư này hãy đồng ý với Liên nhi!" Nói xong, đem ngọc bội giơ cao tới đỉnh đầu, rầm... một tiếng, đã quỳ gối trên mặt đầu, liếc nhìn khối ngọc bội kỳ lạ kia, lúc này mới phát hiện, trên đó còn khắc một hình vẽ rất khó hiểu, không có cách nào hình dung được, cảm thấy giống như đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng lại không nghĩ ra. Quay đầu lại, liếc nhìn hai chân của thiếu nữ, một gót sen ba tấc[1] điển hình ở cổ đại, có thể thấy được nàng ấy cũng không có nói láo, ít nhiều cũng là tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu sang.[1] Tam thốn kim liên gót sen ba tấc chính là tục bó chân ở Trung Quốc thời cổ đại. Thường chỉ dành cho các thiên kim tiểu thư. Bạn nào muốn biết rõ hơn có thể hỏi bác googleChỉ như vậy đã lấy ra ngọc bội trân quý để làm tiền thù lao? Là vì nàng giàu có nên hào phóng như vậy, hay là do tiểu cô nương này không hiểu được cần phải biết tiết kiệm?Nảy sinh sự hiếu kỳ đối với khối ngọc bội, cho nên ngay sau đó liền nhận lấy khối Hồng Ngọc kia, cầm trong tay vuốt ve "Coi như ta đã đáp ứng ngươi, về sau không nên động một chút là lại quỳ xuống!" Mặc dù nàng cũng có tư tưởng phong kiến nghiêm trọng ’, nhưng vẫn còn chưa đến mức có thói quen động một chút là quỳ xuống như vậy. Ở trong mắt của nàng, chỉ có kẻ yếu mới phải quỳ mặt Liên Nhi không khỏi hiện lên một chút vui sướng, vội vàng nghe lời đứng lên, phủi phủi bụi cát trên làn váy của mình, nhìn Lăng Tuyệt Trần "Vậy Liên nhi ở chỗ này cám ơn Lăng tiểu thư trước!"Khẽ lắc đầu, xoay người đi về phía Sở Dạ Phong, nàng còn phải nhanh chóng lên đường, nếu không tối nay sẽ phải ngủ ở đầu đường xó chợ dù Sở Dạ Phong không có tiến lại phía trước, nhưng mà cuộc đối thoại của họ hắn cũng nghe được tương đối rõ ràng, nhảy lên yên ngựa, nhìn Lăng Tuyệt Trần "Muội thật sự muốn giết chết tên Hoa Nhược Thủy kia sao?" Theo hắn biết, thì tên Hoa Nhược Thủy này cũng không phải là một nhân vật đơn giản, ít nhất trong đầu của hắn vẫn còn một chút tin tức liên quan tới tên kia."Ngươi có ý kiến thì có thể tự mình rời đi!" Lăng Tuyệt Trần lạnh lùng mở Dạ Phong á khẩu không trả lời được, hắn ở cửa thành chờ nàng, không phải là tính cùng nàng lên đường hay sao? Nàng nói lời này rõ ràng là giậu đổ bìm leo dây cương quay đầu ngựa lại, lúc này mới phát hiện, cô gái kia vẫn còn ở đó nhìn nàng, khẽ cau mày "Nếu như ngươi không tin tưởng, có thể đi theo chúng ta." Cúi đầu liếc nhìn con ngựa ở phía dưới "Nếu như ngươi có thể theo kịp."Liên Nhi lắc đầu một cái "Không, ta tin tưởng tiểu thư!" Ánh mắt mắt hiện rõ sự kiên tưởng?Lăng Tuyệt Trần bật cười, có lúc ngay cả chính nàng cũng không tin mình, vậy mà một người xa lạ lại còn nói tin tưởng nàng! Nên nói là nàng ấy nực cười hay là nói nàng ấy quá dễ dàng tin tưởng người khác đây. Ngay sau đó liền lấy một túi gấm từ trong ngực ra, ném vào trong ngực Liên Nhi "Trước tiên nên đem mẹ ngươi đi an táng đã!" Ở cổ đại không phải là luôn lấy việc chôn cất làm yên lòng người chết là việc lớn hay sao? Tiền vàng trong túi gấm này, cũng dư sức mua được khối ngọc bội xong, liền giục ngựa chạy đi, chỉ lưu lại hai bóng lưng tuyệt thế, biến mất trong bụi đất cuồn cuộn ở nơi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người kia nữa, lúc này Liên Nhi mới cất túi gấm vào trong ngực, chậm rãi xoay người, hơi cúi đầu xuống, che giấu cảm xúc hiện lên trong đáy mắt. Không lâu sau, cả hai mẹ con nàng đều biến mất không thấy tăm hơi.

ngao the tuyet tran